"... Tôi là tôi thôi: lu mờ hờ hững nhỏ nhoi nếu sôi động chút nào - có chăng - cũng vì miếng ăn tấm mặc, cũng vì gió lay vườn thức trong xôn xao chợ búa kiếp người. Tôi là tôi thôi: kẻ mắc nợ trần gian như chúa Chổm - nợ bầu trời một ngụm ô-xy, nợ cánh đồng một bông lúa chín, nợ mẹ với đôi bầu sữa lép với câu đò đưa bên cánh võng ngọt ngào. Tôi nợ giọt mồ hôi trượt qua nếp hằn trên trán bố. Nợ cây đa đầu làng chìa râu cho tôi đu võng tuổi thơ"
No comments:
Post a Comment